Tôi và chồng tôi đến với nhau bằng một thứ tình cảm được sắp đặt. Bố mẹ tôi và bố mẹ anh vốn là bạn thân thiết với nhau từ hồi còn làm chung một cơ quan. Cùng công tác chung một công ty, nhà cách một con đường chừng một cây số, mẹ tôi và mẹ anh lại cùng có thai một lúc, qua lại và tiếp xúc với nhau nhiều thành thử tình cảm càng gắn bó. Rồi cuối cùng họ hứa hôn cho tôi và anh từ khi hai đứa mới chào đời...
Khi tôi được 3 tuổi, bố mẹ tôi chuyển công tác vào Nam. Tôi và anh ấy thế là xa nhau. Tưởng chừng chuyện hứa hôn sẽ không còn được đề cập đến, nhưng không biết may rủi thế nào, năm 28 tuổi tôi và anh đều ‘phòng không bóng chiếc. Thế là bố mẹ tôi thấy con gái mình ‘ế’ liền nghĩ đến chuyện hứa hôn năm xưa, phần vì anh đang làm việc trong Nam nên họ liên hệ gia đình người bạn thân để sắp đặt cho tôi và anh gặp mặt.
Ngày gặp anh, tôi với anh không tỏ ra quá lạnh lùng hay thân mật. Bố mẹ chồng anh thì ưng tôi lắm. Một người con gái xinh đẹp lại làm phó phòng cho một ngân hàng lớn ai mà chẳng thích. Sau buổi gặp gỡ thân tình, tôi quyết định quen anh. Qua tìm hiểu nhau được chừng 1 tháng, anh ngỏ lời muốn cưới tôi chỉ vì… muốn bố mẹ vui (điều này sau khi mọi chuyện đổ vỡ tôi mới biết).
Người ta bảo tình cảm có thể lớn dần lên sau khi kết hôn quả không sai. Tôi và anh bắt đầu tìm hiểu sâu hơn với nhau về sở thích cá nhân cũng như những điều lý tưởng. Trong chuyện công việc, tôi muốn phấn đấu lên chức vụ cao hơn còn anh thì muốn nhận nhiều dự án. Trong chuyện gia đình, chúng tôi đều muốn có con khoảng sau 1 năm kết hôn. Rồi mọi chuyện như ý, tôi mang thai được 6 tuần tuổi. Gia đình cả hai nhà cũng biết chuyện và mừng cho vợ chồng tôi. Liền sau đó, vợ chồng lại có niềm vui mới khi tôi được lên chức trưởng phòng.
Công việc của một trưởng phòng khá bận rộn. Phần mang thai có nhiều khó chịu trong người khiến tôi ăn uống thất thường. Dù được chồng nhắc nhở khá nhiều nhưng tôi vẫn lơ là khâu ăn uống. Đến khoảng tuần thứ 15, tôi thấy đau ở bụng dưới và âm đạo chảy máu. Biết có dấu hiệu bất thường, chồng chở tôi đến bệnh viện. Sau khi chẩn đoán, bác sĩ bảo tôi bị sẩy thai.
Chồng tôi giận tôi, bảo tôi không ăn uống điều độ. Anh còn nghe bạn bè anh xúi giục, bảo tôi không muốn sinh con nên mới làm cho sẩy. Tôi cảm thấy rất buồn vì mình không giữ được con lại bị chồng hiểu lầm. Tôi có mang giấy xét nghiệm rằng mình bị sẩy thai tự nhiên do bất thường về nhiễm sắc thể để chồng kiểm chứng nhưng anh vẫn không tin tôi.
Bẵng đi một thời gian, ít gì cũng hơn 4 tháng, tôi mới biết được mình lại mang thai. Lần đi xét nghiệm, hai vợ chồng mừng chảy cả nước mắt. Tôi đã mang song thai được 6 tuần tuổi. Ông bà hai nhà cũng mừng vui khi biết tôi mang song thai. Tuy nhiên, niềm vui chưa được bao lâu thì đến tuần thứ 9 tôi bị lưu thai. Tôi không hiểu chuyện gì xảy đến vì lần mang thai này tôi giữ rất kĩ và kiêng cữ nhiều thứ.
Niềm đau khổ khi mất con chưa vơi, tôi nhận được đơn ly hôn từ chồng. Tôi thấy đau khổ tột cùng. Rằng mình làm điều gì nên tội để chịu quả báo như ngày hôm nay. Chuyện vợ chồng tôi ly hôn cũng ảnh hưởng không nhỏ đến tình bạn của bố mẹ tôi và anh ấy. Rồi đâu vào đấy, cuộc hôn nhân chúng tôi đổ vỡ, đường ai nấy đi.
Người ta bảo, chia tay hay li hôn nhau người đau khổ và thiệt thòi bao giờ cũng là phụ nữ quả không cam. Tôi tự nhủ lòng mình rằng nếu có sinh ra kiếp sau tôi mong được làm đàn ông con trai. Đã hơn 3 lần tôi tìm đến cái chết vì cảm thấy tủi. Giờ tôi không còn suy nghĩ đến chuyện chết chốc nữa, nhưng nghĩ đến tương lai mịt mờ của người phụ nữ 30 tuổi tôi lại đau khổ khôn cùng…
Trần Miên(Quận 8)


0 nhận xét:
Đăng nhận xét