Chồng xắn tay áo, mặc quần cộc, miệng bô bô gọi với:
- Vợ ơi! Anh đi đá banh đây.
Tối về, áo quần dính bẩn, chân chưa cởi giày, chồng vội chạy ù vào phòng tắm:
- Vợ ơi! Lấy dùm anh cái quần đùi.
Trên giường ngủ, chồng tường thuật:
- Hôm nay, anh ghi được những 3 bàn. Nếu không có thằng Rô cứ kéo áo là anh có thể ghi thêm nhiều bàn nữa. Còn thằng Hùng, mới có tí tuổi đầu đã biết chơi xấu. Nó kìm kẹp anh từ suốt trận đấu. Em thấy mấy cái vết thương này không? Do nó cả đấy! – Nói đoạn chồng chỉ trỏ những vết bầm dập ở chân tay. Ít phút im lặng, chồng ỉ ôi:
- Ôi đau quá vợ ơi! Cái chân anh đang chảy máu – Tiếng rên của chồng làm tôi khó chịu, tưởng chồng làm nũng như mọi khi bị cây kim đâm trúng, tôi quay ngoắt lưng. Đoạn thấy chồng bật đèn, chân bê bết máu từ vết thương cũ, tôi phải thức cả đêm để dụ ngọt chồng.
Chồng tôi đã 35 tuổi, đẹp trai và rất đàn ông. Khổ nỗi thời gian gần đây, không biết vì lý do gì chồng bắt đầu đàn đúm với mấy đứa thanh niên trong khu xóm. Sáng sớm cà phê, chiều làm về cùng chúng đi đá banh, đánh bida, tám chuyện... Về nhà chồng lại làm nũng làm tịch. Nhiều lúc chồng khiến tôi suy nghĩ liệu người đang sống chung với mình là chồng hay con…
Chưa hết, mấy bà hàng xóm không ít lần kéo theo con trai họ qua nhà tôi ăn vạ chỉ vì chồng tôi sơ xuất làm bị thương con họ trong một trận banh hay trong vài lần tranh cãi, xô xát nhau. Nhiều lần ngượng miệng, tôi bảo: “Chồng em dại dột, em xin lỗi chị và cháu” khiến cho mấy chị em xung quanh cười nghiêng ngã khi nhìn sang chồng. Một thằng đàn ông cao ráo, mày rậm mắt tinh lại kêu dại dột…
Không chỉ ở nhà, tôi còn nghe anh chị em đồng nghiệp của chồng kêu: “Chồng em dạo này thấy ngồ ngộ hen! Thấy yêu đời hẳn ra”. Có người ác miệng gửi thư điện tử bảo chồng tôi đang yêu nên tính tình mới thay đổi như thế. Họ còn chỉ trỏ là cô này, cô kia khiến tôi thấy đau đầu vì liên tục “thẩm vấn” chồng.
Giận vì tính cách của chồng, nhiều lần tôi quát, anh lại nũng nịu: “Có sao đâu. Anh thấy bình thường mà. Mình phải yêu đời lên mới được chứ em". Nói xong, chồng bế tôi lên quay vòng, khiến tôi nửa giận nửa thương.
Yêu chồng, tôi tin anh ấy không có tác nhân bên ngoài như lời người ta nói. Tuy vậy, tôi vẫn không lý giải được sự thay đổi đột ngột của anh. Nhiều đứa bạn kêu chắc chồng tôi bị chấn động tâm lý nên ảnh hưởng đến tính cách. Thực ra, ngoài chuyện mẹ anh ấy mất cách đây hơn 1 năm trời ra, cho đến bây giờ cuộc sống với anh ấy vẫn tràn ngập “màu hồng”. Công việc nhẹ nhàng, lương cao; vợ giỏi giang, xinh đẹp và hiền lương (tôi đành tự khen mình); mối quan hệ với bạn bè, hàng xóm xung quanh lại rất tốt… Lo lắng chồng bị vấn đề gì về tâm sinh lý, tôi bảo chồng đi khám. Nhiều lần bị chồng mắng nên tôi đành im.
Kể ra khi sống chung với một anh chồng “khác”, ngoài những vất vả lo toan tôi cũng có thêm nhiều niềm vui khác. Căn nhà bỗng dưng rộn tiếng cười đùa dù quanh đi quẩn lại chỉ có 2 vợ chồng. Và một niềm vui lớn khác tôi vừa được đón nhận đó là sau 5 năm chung sống với chồng, tôi đã mang thai được 2 tháng. Chính niềm vui ấy nên hiện tại tôi “tạm” tha thứ cho tính tình của chồng tôi. Hy vọng sau khi sinh con, anh sẽ “tỉnh” lại. Bởi thú thật tôi không muốn một tay chăm “2 đứa”…
Nguyễn T.TH


0 nhận xét:
Đăng nhận xét